Gía như ngày nào cũng là ngày chủ nhật.
Sáng thức dậy, phải nói là trưa thức dậy mới đúng, nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài đường, theo thói quen kéo cái chăn lên trùm kín mặt tự thưởng cho mình thêm một chút ngủ nướng. Vì hôm nay, sáng chủ nhật ngày mưa. Nhớ cái không khí này những ngày tháng 11 ở nhà, cũng cái thời tiết như thế này, chỉ có điều ở nhà có thể quấn chăn nhìn thấy từng giọt mưa rơi trên khung cửa sổ, còn ở đây qua tiếng mưa chỉ có thể tưởng tượng. Tưởng tượng cái nét ướt át của đường phố, tưởng tượng dòng người vội vã chạy tránh cái mưa, tưởng tượng những hàng cây khẽ rung mình trong gió, tưởng tượng...Liếc nhìn cái điện thoại đã 12h nhưng chưa hề muốn dậy phần vì tối qua thức khuya, phần vì ờ hôm nay chủ nhật ngày mưa. Đọc tiếp cuốn 1 mình ở Châu Âu của Phan Việt tối qua còn để dang dở, trời ơi, tưởng tượng xem, 1 con nhỏ nằm quấn chăn đọc truyện về những thành phố xinh đẹp ngoài trời thì mưa lất phất, những bản tình ca từ cái mp3 vang lên nhè nhẹ, khí trời lại thêm se se lạnh, nó có phải là người hạnh phúc nhất thế gian này không. Bất giác cười một mình. Và mơ về những Paris ngày mưa, chắc sẽ đẹp lắm, hay cả Hà Lan ngày mưa như trong phim Daisy, nơi dưới mái hiên trong một con phố nhỏ, nhìn ra quảng trường có những chậu hoa cúc từng cánh nhỏ chìm trong hàng mưa, cái không khí ấy, thèm một lần được hít vào cho căng tràn lồng ngực, thèm được sờ vào để cảm nhận trọn vẹn cái cảm xúc mà đôi khi chả có từ ngữ nào có thể diễn tả nên lời được, khi đó chắc mình sẽ tan ra mất, sẽ xé nát từng mảnh da thịt hoặc nổ tung mọi thứ trong cơ thể để được hòa vào, tan chảy vào, hoặc chiếm hữu hoàn toàn, cái cơ thể nhỏ bé này ko đủ sức chứa đựng được cảm xúc tột cùng ấy. Nếu thời gian có thể ngừng lại đúng cái giây phút này và kéo dài mãi mãi ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì đó.
Phụt, mất điện, cả căn phòng chìm vào bóng tối chỉ có ánh chút ánh sáng mờ mờ từ ngoài hắt vòng qua ô cửa nhỏ, ngoài kia chắc trời cũng sáng hơn. Mà sáng để làm gì, như thế này chả phải tốt hơn sao. Trời đang thử thách sức chịu đựng của ta phải không. Cảm giác hài lòng và thỏa mãn nâng lên vui sướng tột cùng. Lếch dậy uống 1 tách trà nóng, cái hương thơm của trà lan tỏa tỉnh cả người, được chết giây phút này ta cũng cam lòng. Lại tự thưởng cho mình chút thời gian thả lỏng cơ thể hoàn toàn, Paris, Hà Lan, Vienna,..lại hiện về trong trí tưởng tượng. Những quảng trường, những phố đi bộ, những căn nhà cổ, những dòng sông vắt qua đôi bờ thành phố,... Ôi, ngày mưa chết tiệt. Nhưng vẫn yêu những khoảnh khắc này ghê gớm, tối qua thì bó gối trong đêm nghe thanh âm của thành phố về đêm, tiếng rao hàng đêm cất lên đều đều, tiếng gió lào xào qua hàng cây bên ô cửa sổ tiếng nhạc Bandari vang lên như cộng hưởng tất cả tạo nên một bản hòa âm đầy ngọt ngào. Sáng nay khí lại lại quá tuyệt thế này, sao mà chịu đựng nổi.
Phụt, có điện, hiện thực ùa về một cách phũ phàng, trời bắt đầu tạnh hẳn mưa, có lẽ phải lếch ra khỏi cái nệm này thôi. Mở máy tính lên nghe 1 bản nhạc rock ballad nhẹ nhàng, níu kéo lại khoảng khắc tự hưởng thụ, và đập vào mắt 27 ngày nữa thôi. Tỉnh hẳn mộng mị ta lại quay về với đồ án, đồ án và đồ án.
Trời xanh ơi, sao đứng mãi bên khung cửa, chỉ ngắm nhìnChẳng ngồi bên tôi nghe dòng đời như đang bỏ rơi đám mây nhỏTội nghiệp thân mây, trôi mãi trôi đến bao giờHòa vào trời xanh kia lãng quênCòn mây nhìn làn khóiKhói mây giờ tan như mây khói